Đặc tính Xeton

Một trong những điểm giúp phân biệt xeton và andehit (một hợp chất có cấu trúc gần với xeton) chính là sự khác biệt của liên kết giữa nhóm cacbonyl với các nguyên tử hoặc gốc hidrocacbon. Ở andehit, có một nguyên tử hydro liên kết với nhóm cacbonyl giúp cho nhóm này oxy hóa dễ hơn. Trong khi đó, ở xeton, nhóm cacbonyl liên kết với hai nhóm gốc hidrocacbon thay vì nguyên tử hydro. Do đó, xeton sẽ khó oxy hóa hơn andehit và phải cần đến các chất oxy hóa mạnh có khả năng cắt liên kết cacbon-cacbon.

Quang phổ

  • Quang phổ hồng ngoại: các hợp chất xeton và andehit sẽ hấp thụ tia hồng ngoại và cho số sóng mạnh gần 1700 cm−1. Vị trí chính xác của các hợp chất sẽ phụ thuộc vào gốc hidrocacbon liên kết với nhóm cacbonyl.
  • Cộng hưởng từ hạt nhân: Cộng hưởng từ hạt nhân hydro-1 không thể giúp kiểm chứng sự tồn tại của xeton trong mẫu thử. Tuy nhiên, nếu dùng cộng hưởng từ nhạt nhân cacbon-13, nhóm xeton, tùy vào cấu trúc phân tử hoặc gốc hidrocacbon liên kết với nhóm này, thường sẽ xuất hiện tín hiệu ở vùng trường thấp khoảng 200 ppm . Các tín hiệu này thường sẽ rất yếu do tác động của hiệu ứng Overhauser. Vì andehit cũng có thể cộng hưởng ở độ dịch chuyển hóa học tương tự như xeton, nhiều thí nghiệm cộng hưởng thường sẽ được sử dụng để phân biệt rõ ràng giữa hai hợp chất andehit và xeton.

Xét nghiệm hữu cơ định tính

Xeton cho kết quả dương tính trong xét nghiệm của Brady, một phản ứng giữa một loại hợp chất xeton với 2,4-dinitrophenylhydrazin để cho hydrazon tương ứng. Ngoài ra, xeton còn có thể phân biệt được với andehit khi cho kết quả âm tính trong thí nghiệm phản ứng với thuốc thử Tollens hoặc với dung dịch Fehling. Các loại xetone có một gốc là nhóm metyl sẽ cho kết quả dương tính trong xét nghiệm iodoform. Đồng thời, xeton cũng cho kết quả dương tính khi tác dụng với metadinitrobenzen (m-dinitrobenzene) trong dung môi natri hydroxit (NaOH) loãng để tạo màu tím.